TTS - Chúng ta có cần yêu thương sau những tổn thương đã lấp đầy?


Hiện nay thời đại công nghệ phát triển như vũ bão, cứ ngỡ rằng những lằn ranh không gian, thời gian và sự khác biệt sẽ được xóa bỏ và con người trở nên gần nhau hơn. Rằng công nghệ sẽ là nô lệ, là công cụ phục vụ cuộc sống, làm cho sinh hoạt đời thường trở nên dễ dàng. Nhưng rồi một ngày ta chợt bừng tỉnh và nhận ra mình quá cô đơn. Thấy một nỗi sợ hãi bản năng nhất của loài người, một sự xa lạ, lạc lõng và đứt kết nối với xã hội hay thậm chí giữa những cá thể gần gũi gọi là bạn bè, người thân.

Chào mừng bạn đến với chuyên trang ôn Văn - "Thưởng Thức Sách".

Trong một thế giới vô vàn những kết nối vô hình như sóng điện thoại, vệ tinh, mạng internet… công nghệ đang đẩy con người ra xa nhau hơn là kết nối nhau lại như trong khẩu hiệu “Connecting People” của Nokia. Chúng ta chăm chú, hí húi vào màn hình điện thoại, máy tính, tablet mà lười giao tiếp, bỏ mặc những “người đi cùng”. Những chiếc điện thoại thông minh tân tiến mang cả thế giới đến tay ta, làm con người cảm thấy an toàn, yên ổn và thỏa mãn.
Để rồi sau đó đành tự huyễn hoặc mình: nếu không gắn bó, thân thiết với một con người khác thì mình sẽ không bao giờ bị thất vọng hay tổn thương. Tại sao phải mạo hiểm mọi thứ trong khi khoa học kỹ thuật đang che chở cho ta khỏi những thử thách, đau đớn về tinh thần – điều không ai khác, không một con người bằng xương bằng thịt nào có thể làm được.
| By House · On April 11, 2015.
---
CHÚNG TA CÓ CẦN “YÊU THƯƠNG”?
SAU NHỮNG THƯƠNG TỔN ĐÃ LẤP ĐẦY “QUẢ TẠ TIM” TRONG LÒNG...

Tôi đọc những dòng viết từ rất lâu của House về một bộ phim, chợt thấy mình cũng muốn viết những dòng này sẻ chia với mọi người nhiều lắm. Không phải là một bài NLXH, nên sẽ không “nhắc lại ý đề”, “khẳng định vấn đề” theo khuôn chuẩn nào cả.

Các bạn thấy đấy, câu hỏi được đặt ra là: Tại sao chúng ta phải tiếp tục yêu thương, khi bất kỳ những con người nào mà ta yêu thương cũng có một loại năng lực kỳ diệu - năng lực làm tổn thương chúng ta. Từ những người lớn chúng ta luôn tôn kính như cha mẹ ta, đôi khi trong lúc nóng giận đã mang quá nhiều kỳ vọng đặt lên vai bạn, so sánh bạn với “con người ta”, mong muốn bạn đạt được mong muốn của họ. Đến thầy cô của bạn, có những người dịu dàng nâng đỡ, hài hước trêu đùa, thương yêu bạn như chính con gái, con trai của họ. Nhưng cũng có những lời trách cứ vây bủa, những nhận xét nặng nề đã từng đè lấy tâm can chúng ta suốt những năm tháng mà tâm hồn bạn được gọi là “đang lớn”, nó mong manh và yếu mềm hơn bất cứ cánh hoa nào trên thế gian này…

Những tổn thương về tinh thần, ngày một, ngày hai, cứ ngỡ nó sẽ nhẹ nhàng qua đi như cách nó đến rất nhanh nhảu và chẳng hề “gõ cửa” xin phép một lần nào. Vậy mà, nó ù lì, chậm chạp, dai dẳng đeo bám và một ngày nọ, nó đã quyết tâm ở lại bên bạn, ký sinh vào trái tim bạn, biến trái tim vốn mỏng manh ấy giờ đây đã thành một quả tạ tim nặng nề biết mấy. Ai cũng có lúc như thế, nhiều lúc như thế, thậm chí xuyên suốt những lúc phải chịu đựng… như thế.

Nhưng “rồi mọi thứ cũng sẽ qua”, câu nói chân thực nhất, nhưng cũng đáng để nghi hoặc nhất. Rồi mọi thứ sẽ qua, nhưng không phải những thương tổn ấy qua đi, mà là niềm tin của một người, hạnh phúc của một người, thậm chí là cả cuộc đời của một người… qua đi. Nó trôi tuột vào dĩ vãng và bạn muốn kéo nó lại nhưng bất thành, vì trái tim giờ đây đã là một quả tạ tim quá nặng nề.

Cuộc sống là một bức tranh với nhiều màu sắc, nhiều cung bậc trầm bổng. Nó chẳng phải một bản nhạc nhẹ nhàng, ru mình vào những giấc mộng lớn lao. Cuộc sống là những nỗi buồn của tuổi xanh, nỗi đắn đo, lắng lo của tuổi trẻ, những hoài nghi, lưng chừng của tuổi trưởng thành, và sự trầm mặc theo nét u hoài của thời gian khi mình già đi. Từng mốc thời gian trôi qua nhanh vội, bạn chưa kịp vui hết tuổi học trò thì đã lớn, bạn chưa kịp chơi hết tuổi trẻ đã phải đối diện với một gia đình mới, bạn chưa kịp yêu và cháy bỏng bằng cả khát vọng, thì nhận ra mình đã già. Có lẽ nếu cứ như một thành trì kiên cố với những nỗi buồn, uất ức và thất vọng, cuộc sống của ta chỉ là một dấu hỏi bỏ ngỏ: ta sống để làm gì? ý nghĩa của cuộc sống này là gì?.

Vậy nên, lẽ ra nên tiếp tục buồn vì quả tạ tim nặng dần theo năm tháng, ta nên từng bước cởi từng nút thắt ấy ra, tim của ta, ta không cởi bỏ, ai có thể thay ta làm điều thiêng liêng đó? Có lúc, ta cần nhìn nhận nhiều hơn về chính mình, trách nhiệm với hàng tỉ tế bào trong cơ thể đang cật lực hoạt động nuôi nấng một hình dung, trách nhiệm với cha mẹ đã cho ta một hình hài quá đỗi trọn vẹn thế này, trách nhiệm với bản thân - thứ trách nhiệm rất ít người đang có, bởi rất nhiều người đã để mặc cho quả tạ tim đè nén bản thân mình.

Có lẽ, hơn ai hết, bạn hiểu được cảm giác chực chờ nước mắt rơi khi đọc dòng tin nhắn ủi an của một người bạn xa lạ nào đó trên mạng. Có lẽ, bạn rõ biết cảm giác hạnh phúc dõi theo từng dòng tin của thần tượng ở phương trời xa xôi cách trở nào đó. Có lẽ, bạn cũng từng trải qua những buổi tối giam mình trong phòng, chẳng buồn làm gì, chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ “tâm sự” với thế giới ảo, trút hết nỗi lòng qua những dòng tin trên một nickname ẩn danh nào đó. Hơn ai hết, bạn hiểu rằng đó là những biểu hiện của một lối sống đã quá tách biệt với những dòng người vui vẻ trên phố đông. Hơn ai hết, bạn hiểu rằng những thiết bị kia chỉ cho bạn một niềm vui trong phút chốc. Ngày mai, sáng lên, bạn vẫn phải bước ra ngoài, bạn vẫn phải ăn uống một mình, bạn vẫn nhìn dòng người đang yêu thương nhau ngoài kia, và thui thủi một mình về phòng. Những cảm giác trống rỗng và hỗn tạp đó chập chờn trong cuộc sống của bạn, khiến bạn như ánh đèn lúc chập choạng chiều tà, chưa quan trọng, cũng không thể bỏ.

Nhưng rồi, hạnh phúc từ một bữa cơm gia đình toàn những món ăn bạn thích, cùng những người đã sinh ra ta với ánh nhìn nhẹ nhàng của họ, vẫn là điều khiến bạn cảm thấy hạnh phúc nhất. Khi bạn lặng lại và ngắm nhìn thời gian đã lấy đi mái tóc đen tuyền của cha mẹ, điểm lên đó những sợi bạc lấm tấm, bạn sẽ nhận ra ai rồi cũng phải già, ai rồi cũng phải đi qua nỗi buồn thời trẻ để học cách sống trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Mỗi chúng ta chỉ như một hạt cát bé nhỏ, có những hạt sẽ rớt rơi xuống nền đất vì bàn tay tạo hóa nắm quá chặt, nhưng dù là phận cát trên nền hay cát trong lòng tay ấm áp, bạn cũng đáng được hạnh phúc trong cuộc đời nhỏ bé, hữu hạn của mình.

Tôi có một cô học sinh lớp online đã đăng bức ảnh cha mẹ cười tươi cùng cô ấy trong ngày sinh nhật lên story của mình. Tôi có một cậu học sinh lớp off phải chạy về “nhà mẹ” mỗi cuối tuần để được ăn “món mẹ nấu” mà lúc ở “nhà ba”, cậu vẫn thèm vị nêm của mẹ. Tôi cũng có những ngày trốn mình rất kĩ với những cuốn sách, với thế giới riêng mà mình luôn tạo ra. Nhưng rồi mỗi sớm mai thức dậy, nhìn ngắm bản thân trong gương, xòe bàn tay ra, thấy một bàn tay đã lớn rất nhiều so với bức ảnh chụp lúc lên ba, tự cười mình vì mình đang “già đi” thật rồi, nếu không kịp hạnh phúc, thời gian sẽ cuốn mình đi không phanh, và cuộc đời lao dốc như chiếc xe mất thắng mà không gì cản được.

Vậy nên, dẫu khổ thế nào, cũng đối diện và sống tiếp như những đóa hoa trong nắng, rực rỡ nhất có thể bạn nhé! Dù là một người bán hàng rong chưa từng quen biết với bạn, họ cũng sẽ mỉm cười và tử tế, nếu bạn có lòng tử tế và sự chân thành trong đáy mắt yêu thương cuộc sống này, chưa bao giờ để mất đi.

Nguồn: Chuyên trang ôn Văn - Thưởng Thức Sách.
Mời các em theo dõi Thưởng Thức Sách để cập nhật các tài liệu Văn hay trên Fanpage: